Ngày vẫn thế
Đêm đêm vẫn thế
Người phù du
Nối gót đến thiên đàng
Anh vẫn thế
Và em cũng thế
Sao còn hoài nỗi khổ
Ở trong tâm
Một mai kia
Trời đất sát lại gần
Anh sẽ thương em
Một đời lận đận
Yêu anh tình đã mất
Thác ghềnh trăng trôi
Nghìn năm bao bận
Mà thương đau dày xé mỏi mòn
Em cũng chết và anh cũng thế
Đừng làm buồn em nữa nghe anh
Đời có gì đâu
Tất cả...một khối sầu
Cứ để vào kho đừng mở cửa
Em sẽ biến ngày mưa thành nắng ấm
Sưởi những cánh hoa hồng run rẫy đêm đông
Em sẽ nâng phím trổi nhạc lòng
Cho bừng dậy tuổi đôi mươi, mười tám
Em cố nhảy như chim non vừa rời tổ
bằng đôi chân yếu gầy
Đôi môi héo tàn tô điểm bằng son
Em nhí nhãnh dẫu không còn sức lực
Một ngày rồi thôi
Mãi mãi chia lìa
Như con chim hót trước giờ ly biệt
Ra đi bỏ hết cho đời
Không ai còn nhớ một người
Nhỏ nhoi như hạt bụi
Đã tung trời bay xa.
Nguyệt-EmXưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét