Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2016

California Cuối Năm Mưa Đầu Mùa - Thơ Trần Vấn Lệ


Mưa cuối năm đang chẳng cuối mùa.  Mà đầu mùa, đó, ngộ kỳ chưa!  Buổi mai, đài báo tin mưa tới.  Hết buổi mai rồi hết buổi trưa…
Vẫn nắng!  Nắng như là bữa trước.  Vài cơn gió lạnh, tự dưng buồn.  Nhìn ra ngoài ngõ mây tề tựu.  Vài giọt mưa chiều rắc tưởng sương! 
Mưa thật rồi!  Mưa đã thật rồi!  Bắt đầu những hạt nhỏ rơi rơi.  Lát lâu mưa tới như vung thóc, mưa tạt ngoài hiên tới chỗ ngồi…
Lòng rất thèm mưa mà lạnh quá, mặc vào thêm áo, ngó mưa bay.  Mưa bay vì gió, bay…vì nhớ!  Ai biết rằng tôi thương nhớ ai? 
Không nhớ người đâu mà nhớ nguyệt.  Đêm nay Rằm nhé, nguyệt tròn trăng.  Hỡi ơi mưa đã, mưa tầm tã.  Mưa thế này thôi hết nói năng…
Mưa thế này thôi trăng chẳng hiện.  Phố lên đèn không thấy sáng hơn.  Xe trên xa lộ thôi vun vút.  Vang vọng còi…ôi!  Xe cứu thương!
Mưa thế này đang lũ Phú Yên!  Khánh Hòa thì lụt, nước dâng lên.  Quy Nhơn cũng lụt tràn ra Quảng…Non Nước mình như thế…cố quên!
Tôi nhủ lòng quên hết cõi người sao tin từ Huế lại trêu ngươi?  Trăng tàn Bến Ngự mưa đang trút những mảnh trăng vàng, nguyệt của tôi! 
Ôi Nguyệt!  Anh thương Nguyệt quá chừng.  Cuối năm trời đất chuyển vào Đông.  Đời anh đã gắn liền hoang đảo, còn nhớ thương chi để nát lòng…
Cali đang mưa, mưa đầu mùa!  Cuối năm buồn quá một bài thơ!  Mở đầu không nghĩ thơ buồn thảm, câu kết…nỡ nào ướt sũng mưa… 
Trần Vấn Lệ 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét