Khi người thả hồn say theo tiếng nhạc.
Điệu bỗng trầm đưa giọng hát chơi vơi.
Không gian như trầm lắng để gọi mời.
Thời gian cũng quyện vào câu tình tự.
Tiếng hát thương ai, nghe buồn nức nở.
Tiếng hát hiểu ai, chuyên chở tình người.
Người có vào sâu, ra cạn sông đời,
Mà thông cảm bao la lòng nhân thế ?
Khi vần thơ đã được người chia sẻ.
Mọi tiếng lòng cũng được cất lời ngâm.
Nỗi đau thương, niềm cô quạnh âm thầm.
Người nói hết hồn thơ từ sâu thẳm.
Giọng ngâm thương ai, thì thầm, xa vắng.
Giọng ngâm nhớ ai, ray rứt, nghẹn ngào.
Như ngậm ngùi, như nhắn nhủ, gởi trao.
Nỗi nhớ mẹ, thương cha, sầu non nước.
Khi người đã thả hồn theo thơ, nhạc.
Chuyện riêng tư như để lai bên lề.
Chuyện thị phi, lời thương, ghét, khen, chê.
Như chìm khuất, còn nhạc , thơ trong mắt.
Chỉ còn đây, nhạc và người đối mặt.
Chỉ còn thơ mở rộng trái tim người.
Tằm nhã tơ, từng cung điệu chơi vơi.
Ru nhân thế qua phút giây phiền muộn./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét