Thứ Năm, 15 tháng 12, 2016

Chùm Thơ Ý NGA

<!>

CHÚC MỪNG GIÁNG SINH.

Xin kính chúc: bao người trong bệnh viện
Được bình yên, bệnh tan biến, sớm về
Từ thôn quê đến thành thị no nê
Được một bữa Chúa vỗ về an ủi.
 
Chốn rừng núi những tù nhân lủi thủi
Được ngày vui có bè bạn tới lui
Ngục tối thui lộ ánh sáng mặt trời
Chuyền thêm LỬA để rèn trui ý chí.
 
Chúc nam nhi đang cùng đường quẩn trí
Sẽ làm chi và nghĩ được cách gì
Tự cứu nguy dưới thống trị hồng kỳ
Hưởng ơn Chúa giáng sinh vì trần thế.
 
Chúc toàn thể phường hề đang chễm chệ
Hút máu xương dân tộc: sớm quay về
Thoát u mê, trốc tận rễ Mác, Lê
Học tử tế với người dân ngoan đạo.
Ý Nga
 

CHÚNG CON VÌ QUÊ HƯƠNG
*
Cảm tác nhân đọc ĐA HIỆU số 105/2015
*
Thành kính tưởng niệm tất cả Những CHIẾN SĨ QL VNCH đã hy sinh vì Tổ Quốc và chết trong các trại tù VC.

*Thành kính tri ân: 
tất cả các QUÂN, BINH CHỦNG, 
toàn thể QUÂN, DÂN, CÁN, CHÍNH 
và LỰC LƯỢNG CẢNH SÁT VIỆT NAM CỘNG HÒA 
đã và đang chiến đấu cho một VIỆT NAM KHÔNG CỘNG SẢN.
*

Nén hương: Mẹ không rời
Cầu Trời và chờ đợi.
Ba anh em ba nơi
Đứa sống giấu đứa chết
 
Xuân chiến trường: trọng pháo
Xuân ở nhà ra sao?
Mà Mậu Thân rướm máu?
Huế, Sài Gòn đớn đau?
 
Đại liên vang ồn ào
Anh bắn trả rào rào
Nơi tuyến đầu lửa máu
Tội ác Cộng: biết bao!
 
Em tử thủ, giữ Nhà
Mẹ ơi Mẹ! Đêm qua
Nó trối trăn gọi Mẹ
Rồi niệm Phật Di Đà!
 
Gió mơn man quạt hầu
Em một mình, Mẹ đâu?
Dưới trăng sao rất sáng
Nó nhớ màu áo nâu.
 
Tránh cao xạ phòng không,
Né hỏa tiễn tầm nhiệt,
Con từng bay lòng vòng
Trên chiến trường khốc liệt.
 
Bao may rủi lạ thường
Thoát được nhiều tai ương
Lằn tử sinh khó tưởng
Tạ ơn Trời đã thương.
 
Rời Cam Lộ, Gio Linh
Sang Pleime, Bình Giả,
Lại bay về Khe Sanh
Rồi Dakto, An Lộc…
 
Bạn vẫy tay lia lịa
Bên này rồi bên kia
Con tưởng như tận số
Cứu người: mạng phải chia!
 
Tội ác người cộng sản
Không đơn giản dã man
Mà là tội diệt chủng
Của cả một tập đoàn!
 
Bốn mươi năm nhìn lại
Xuân này và xuân xưa
Tết nào Cộng cũng bại.
Thắng chỗ nào? Ai thưa?

Ý Nga 
161015
  
 
      

CHỮ TÂM

Anh em không thuận thảo
Ai chỉ bảo giùm đây?
Áo lam vấy bùn lầy
Làm ô danh tôn giáo
 
Lợi danh đều mờ ảo
Sao tứ chúng, tăng, ni
Tạo cho lắm vết tỳ
Vấy bẩn đường chánh đạo?
 
Đêm về hãy lắng nghe
Huyễn thân tứ đại nhẹ
Lửa sân si đem khoe
Là đốt cháy tập thể!

Ý Nga
071015


 XUÂN CÓ GÌ KHOE MẸ?
*
Thương kính về những người
phụ nữ Phú Bông, Quảng Nam.
*

Từ Mậu Thân kinh hoàng*
Giặc pháo kích tan hoang
Rồi Bảy Lăm hốt hoảng
Xếp hàng Mẹ đưa tang.
 
Mảnh mai trong mưa Xuân,
Dù đầu hay cuối tuần
Vượt đói, nghèo cùng quẩn
Hình hài Mẹ gian truân.
 
Những bước chân trầm luân
Tháng nào cũng xoay vần
Áo cơm cần bất tận
Tuổi mất dần thanh tân.
 
Lần theo từng bước chân
Con thương Mẹ vô ngần
Ngày nào cũng lận đận
Nắng mưa Mẹ bất cần.
 
Mẹ chộn rộn, lăng xăng
Đảm đang không ai bằng
Bao nỗi niềm cay đắng
Khóc thầm chẳng nói năng.
 
Mắt thâm quầng, võ vàng
Giữa trưa nắng chang chang
Mẹ than: -Thương nhớ Ngoại
Quê nhà xa mênh mang!
 
Mẹ nhắc chuyện: -Xóm làng,
Dì, cô, cậu, họ hàng
Đã xa bao ngày tháng
Lòng vẫn hoài xốn xang.
 
Đã mấy mươi năm trời
Con nhớ Mẹ, Mẹ ơi!
Chưa bao giờ vui Tết
Chưa xuân nào thắm tươi!
 
Tết toàn người khóc người
Cật lực nuôi Cộng lười
Dân tộc nằm trong lưới
Lịch xuân thấy, ai cười?
 
Mưa xuân rơi êm nhẹ
Con gọi Mẹ có nghe?
Xuân nào cũng thương Mẹ
Mà không dám khóc nhè.
 
Mẹ xa quá, sao khoe?
Ý Nga
101015
               
*Sài Gòn, Tết 1968
*30-4-1975



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét