Thứ Năm, 1 tháng 12, 2016

TRƠ CÀNH TRỤI LÁ - Thơ Kiều Phong (Toronto)



Nhìn những nhánh cây trơ cành trụi lá
Cam đành hứng chịu thời tiết giá lanh muà Đông
Dù gió mưa, giông bão mặc lòng
Tuyết phủ trắng cũng gồng mình hứng chịu
Đến tháng Tư thời tiết chuyển muà
Tuyết tan, nhiệt độ tăng ,cậy cỏ hồi sinh
Đến trung tuần tháng năm mới đủ đầy hoa lá
Thương những sinh vật dù muà đông lạnh giá
Ẩn mình hay vẫn đi tìm thức ăn mưu sinh
Các loài chim sống quanh quẩn thành phố nhộn nhịp phồn vinh
Cũng cố gắng kiếm thực phẩm để nuôi thân no ấm
Thương cho số phận nghiệt ngã Đồng Bào quê nhà
Nhận hoạ, Thiên Hoạ chả chút xót xa ? !
Sao cứ mãi đắm chìm trong tăm tối ? !
Đôi lúc phải chuyển góc nhìn vì không chịu nổi
Bao đau thương , khổ luỵ chẳng chút nào vơi
Càng về khuya , dường như sức đề kháng càng rũ riệt sao người ?
Hay cam chịu phận đời tàn Nô Lệ cho việt gian , hán gian độc ác ? !
Càng nghĩ càng thêm buồn man mác
Lực bất tùng tâm , tuổi đời càng cằn cổi đến nơi
Thế hệ trẻ vẫn chưa nhập cuộc dậy đất, dậy trời
Chỉ số nhỏ thì làm sao chuyển đổi ? !
Hay " Nằm chờ sung rụng vào miệng" sao trời ? !
Muốn sống cho xứng đáng kiếp người
Còn chút Dũng Khí ,Can Trường hãy đem ra thi thố
Không ai thương mình bằng chính mình Đồng Bào ơi !
Hay chỉ biết ôm mặt khóc than kêu trời ơi, đất hỡi ? !
Muốn được hổ trợ tức nhiên phải Tận Sức người
Mình hãy tự giúp mình trước Ơn Trên mới giúp mình sau
Nếu không còn chút Dũng Khí làm người
Thì cứ tự nhiên phó thác số phận mình cho lũ việt gian Bán Nước 
                              
KIỀU PHONG (Toronto)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét