Thương biết mấy, hai mái đầu bạc phết .
Tuổi hoa niên, đã qua mất đi rồi .
Nhưng tình yêu, vẫn còn mãi trong tôi .
Trên từng phút ,từng giờ trong nỗi nhớ .
Vẫn không quên, hình bóng ấy bao giờ .
Tôi vẫn rứa , muôn đời tôi vẫn rứa .
Vẫn nồng nàn như tự thuở đôi mươi .
Chỉ vì người không chịu hiểu tôi thôi .
Nên đôi lúc, giận hờn vu vơ quá .
Tôi cũng biết, nên không buồn chi hết .
Chỉ dỗi hờn, một chút thoáng qua thôi.
THO NGHE SI HOAI HUONG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét