Thứ Ba, 19 tháng 12, 2017

DANG DỞ - Thơ Nguyễn Doãn Thiện



Đành đoạn ra đi trùng trùng biệt xứ ,
Tình ai hoang hoải thương nhớ ngậm ngùi .!
Đất khách quê người một bóng đơn côi ,
Vọng về xa xôi kẻ yêu đương ấy …

Âu yếm sao đây môi hồng mấp máy ,
Mân mê cảm giác đáy mắt tuôn trào .
Thắm thiết nhìn anh vụng dại mến trao ,
Màn đêm xuống dần lao xao tản mạn …

Dong ruổi đường dài lạc loài năm tháng ,
Mảnh khảnh hao gầy vóc dáng thân thương .
Đắm đuối Uyên Ương vây bủa đêm trường ,
Âu yếm thiết tha tình vương ái ngại …

Nhỏ lệ buồn đau vòng tay ân ái ,
Lâu lắm rồi trở lại mộng lìa tan …
Giây phút ban sơ ấp úng ngỡ ngàng ,
Bao ước mơ trái ngang hồn than thở …!

Hỡi em yêu quê hương miền nắng đổ ,
Chan hoà cách trở dang dở canh dài .
Cố lên ngăn sầu rũ xuống bờ vai ,
Chuyện tình mai sau u hoài cay đắng .!

Bóng nhỏ xa vời vùng trời cát trắng ,
Ngước mặt trông nhìn bàng bạc mây trôi .
Để tưởng nhớ muôn thuở trong đời ,
Ân hận lòng ai buồn giăng vạn lối …

Tình yêu mật đắng đã trót chua cay,
Có ai thấu chăng bối cảnh đọa đày !
Kẻ ở người đi sầu vay vạn thuở ,
Xa mặt cách rồi nức nỡ lòng đau ..!

Nguyễn Doãn Thiện 
Antioch,California Ngày 26 tháng 12 năm 1988

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét