Em chở chi đông về cho lòng thêm lạnh lẽo.
Trái tim cô đơn càng thống thiết gọi tim anh.
Mới thấy mình lỡ xa quá muôn trùng
Nuối tiếc những ngày đã qua nồng ấm.
Gíá lạnh bao trùm đường nối nhau thăm thẳm
Sao ngăn trở hai tâm hồn trống vắng, âm u.
Cây cỏ xác xơ, trơ vơ, ủ rũ từ tàm thu.
Thương nhớ nhau, đâu chỉ từng hồi, từng lúc
Cứ dai dẳng theo mùa đông ảm đạm, gió đông heo hút.
Trời xám buồn, lòng càng u ám, mơ hồ như trời ngậm sương mù.
Da diết từng đêm trăn trở, không yên giấc ngủ
Giấc ngủ chập chờn, ray rứt trong nỗi nhớ triền miên.
Em ơi! em ơi! anh đốt bao nhiêu ngọn nến
Như người ta lạnh lùng giăng đèn cho ấm cúng.
Những ngọn nến nối nhau, lung linh vẫn không đủ ấm
Nến tàn rồi lòng càng lạnh lẽo nhớ nhau thêm.
Chương Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét