Trùng trùng điệp điệp biếc xanhNon non nước nước hóa thành quê hươngThế rồi dăm khúc đoạn trườngMột ngày dâu bể dặm đường phân lyPhút giây dứt áo ra điHồn quê, hồn đất còn gì mai sauRừng xưa trơ trụi nát nhầuLòng người tâm loạn hai màu đục trongCon sông uẩn khúc nghẹn lòngTìm đâu đất mẹ mênh mông độ nàoHạt thơm lúa đợi mưa ràoĐợi con nắng ấm triền cao theo vềỪ thì, nơi ấy chốn quêĐể thương để nhớ lời thề sắt sonTrên đồi lưng mẹ địu conMồ hôi mặn áo ngủ ngon ơi à...Rẫy nương khoai sắn bắp càNuôi con khôn lớn, con là quê hươngTừ trong thấm đẫm hạt sươngTừ rừng, sông, suối, núi vương chân đồiNgoảnh nhìn đỉnh núi mây trôiMai con về lại đành thôi: Mất còn...Như Thương
Thứ Sáu, 15 tháng 12, 2017
HÓA THÀNH QUÊ HƯƠNG - Thơ Như Thương
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét