Chủ Nhật, 10 tháng 12, 2017

Phú Yên Quê Tôi - Thơ Lê thị Hoài Niệm



Hôm gặp tôi Anh ân cần khẽ hỏi:
- Quê nơi nào sao không kể Anh nghe
Là làng quê bao bọc bỡi lũy tre
Hay phố thị với đèn đường rực sáng?

Quê hương Em vùng đồng khô nước cạn
Cao nguyên xanh với gió núi buị mờ
Bờ biển xanh, hàng dương đứng lặng lờ
Như chờ đợi tiếng reo từ trong gió?

- Vâng! tất cả là quê hương tôi đó
Biển hướng đông, núi ôm lấy ruộng đồng
Con sông Ba nguồn mạch nước thong dong
Xuôi ra biển, ôm Tuy Hòa phố thị

Cầu Đà Rằng nối tình người vạn lý
Núi Đá Bia thi vị chuyện tình buồn
Kề Hảo sơn, Bàn Thạch của Hòa Xuân
Núi cô độc nên trọn đời Núi Một(?)

Đứng chênh vênh giữa cánh đồng lúa tốt
Hòa Thịnh, Hòa Đồng, Hòa Mỹ, Hòa Vinh
Mỹ Lệ thôn nguồn mạch sống Hòa Bình
Đập Đồng Cam xuôi dòng qua Mỹ Thạnh

Núi Nhạn, Sông Đà mãi là thắng cảnh
Nguyễn Huệ trường xưa đưa lối Em về
Bên này Anh dưới hiên vắng Bồ Đề
Đang dõi mắt theo gót hồng nhẹ bước

Gió nam cố thổi lồng qua Tuy Phước
Nắng Hòa Vang, mây phủ ngọn Chóp Chài
Êm đềm sao cảnh rừng núi La Hai
Sông Cầu ấp ủ rừng dừa, biển lặng

Thôn xóm điêu tàn, tình người xa vắng
Xuân Lộc mãi còn là nơi chốn bình yên(?)
Mỗi chiều về Anh ra đứng ven biên
Nhìn đèo Cù Mông chia lằn ranh Bình - Phú

Quê hương tôi ngoài nông dân bám trụ 
Còn bãi biển dài sóng nước bao la
Ngư dân hiền hòa với vựa cá Lò Ba
Xuyên Hòa Trị Anh sẽ về miền núi

Đây Củng Sơn với mưa nguồn, khe - suối
Hoang dã thú rừng, nổi tiếng nai khô
Tuy An xưa người cứ mãi đợi chờ?
Qua Chí Thạnh, đầm Ô Loan lặng sóng

Quê hương tôi mãi là nguồn hy vọng
Là niềm tin, qua bao tháng năm dài
Thương bây giờ và vọng mãi tương lai
Càng hãnh diện Phú Yên - Quê tôi đó!

Lê thị Hoài Niệm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét