VỢ CHỒNG
Tình yêu ngày tháng lên ngôi
Đến khi phai tóc thành đôi bạn hiền.
Buồn vui đời vẫn an nhiên
Bên nhau quên hết muộn phiền thế nhân.
MỘNG THỪA
Liễu rũ trăng nghiêng soi bóng cửa,
Trải dòng suối bạc ngỡ rừng xưa.
Vói tay mới biết làn hư ảo.
Ðêm vẫn còn thơ mộng sớm thừa!
PHÙ DU
Đêm trăng ánh tỏa vàng ô kính
Ngát đóa quỳnh hương nụ thắm xinh.
Thoáng chốc bóng tàn hoa rũ nét
Chợt buồn ta ngộ kiếp nhân sinh!
TÌNH THƠ
Ngày đó đôi ta cách quãng đường
Tan trường chung bước lá me vương.
Em đi tím cả trời phương ấy
Năm tháng buồn theo mộng khói sương !
TÌM ĐÂU
Nắng vào thu rực rỡ
Lá rơi vàng cõi thơ
Tìm đâu ngày tháng cũ
Nhớ quê hồn ngẩn ngơ!
ĐƯỜNG XƯA
Trời viễn xứ phố đông, đời hối hả
Người về đâu chẳng để lại dấu chân!
Mùa giá buốt hàng cây phong lặng lẽ
Lá vàng rơi sương mờ nhạt bóng chiều.
Mưa tí tách như giọt sầu kể lể,
Con đường xưa thoáng gợi những đăm chiêu!
Thuở cắp sách em hồn nhiên mắt ngọc
Vẫn ngang nhà màu áo trắng thơ ngây
Những buổi sớm mai nắng hồng mái tóc
Những chiều mưa làm ướt áo vai gầy.
Kỷ niệm đẹp dần phai theo nắng hạ
Rồi lịm quên trong giấc mộng chiều xuân.
Dã xa lắm dáng xưa mùa phượng thắm
Khung trời xanh tà áo trắng bay bay.
Đời biến ảo em mù khơi vạn dặm
Nỗi buồn quê vận nước vẫn vơi đầy!
NGƯỜI EM NHỎ
Saint Lazare nhạc chiều ru trên phím
Phố lên màu hoàng hôn tím chân mây.
Có phải em thuở hồn ta thoáng lịm
Nhìn trăng nghiêng để nỗi nhớ đong đầy!
Đã lâu tquá em còn thương cung lỡ
Tìm dư âm của ngày cũ bên nhau
Đời hai ngả dù chưa lần gặp gỡ
Bến năm xưa đã lỗi hẹn ban đầu!
Mời em vào vườn hoa thơm tình ái
Luxembourg trong cổ tích chiêm bao,
Có những cuộc tình đắm say, ngang trái
Lời còn vương thầm trong gió ngọt ngào.
Mời em viếng đồi Thánh Tâm Montmartre
Ngôi giáo đường đá trắng giữa trời xanh
Linh thiêng lắm mình vào xin phúc lạc
Cho thế gian bớt đau khổ an lành.
Em xem đó khu bày tranh họa sĩ
Mảng màu kia gởi gấm những niềm đau
Ôi thân phận con người, đời nghệ sĩ
Những kiếp nghèo hồn say đắm sắc màu!
Champs Élysées lừng danh thế giới
Những cửa hàng đắt nhất đã đầu tư
Khải Hoàn Môn thật hùng vĩ, muôn đời
Ghi trên đó hững anh hùng bất tử.
Còn nhiều nữa những lâu đài cung điện
Của một thời vưa chúa sống xa hoa
kho tàng cổ nền văn minh tiên tiến
Bụi thời gian làm vết tích nhạt nhòa!
Đây quán café De Flore nổi tiếng
Có một thời toàn nghệ sĩ danh nhân
Tour Effel cuối con đường lộng kiếng
Notre Damme hồi chuông vọng thiên thần.
Ta bỗng cảm màu hoàng hôn rất mộng
Những con đường thành kỷ niệm đi qua.
Mai em về hồn thênh thang bay bổng
Nhớ Paris cười mím thuở trăng ngà.
Đỗ Bình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét