Thứ Năm, 11 tháng 1, 2018

CHUYỆN “XƯỚNG CA” (Đặt Lại Vấn Đề - bài 2) - Thơ Trần Quốc Bảo


Con người ta có hai phần,
Thể xác là một, tinh thần là hai.
Cơm ăn, áo mặc hàng ngày,
Nhu cầu thể xác ai ai cũng cần.

Còn như: Ca nhạc, Thơ văn,
Ấy là đáp ứng món ăn tinh thần.
Suy kim, luận cổ… phân vân,
Lời xưa, dường có đôi phần chua ngoa. 

Thấy vài ba chuyện xẩy ra,
Rồi vơ cả nắm: - “Xướng ca vô loài!”
Đến ngay ngụ ngôn nước ngoài,
Con Ve, con Kiến, là loài vô tri
Đặt ra chuyện, để khinh khi (x)
-Ve sầu đói khát, bởi vì … xướng ca,
Chạy sang chị Kiến, gần nhà,
Xin vay thực phẩm, ăn qua ít ngày.
 
Con Kiến đã chẳng cho vay,
Lại còn mai mỉa, đắng cay ác lời:
“Mùa Hè, mày hát vang trời,
Bây giờ Đông tới, mày thời nhảy coi!”
Ngụ ngôn, ý chẳng rạch ròi
Dạy cho con trẻ… biết noi gương nào?

“Xướng ca” nghệ thuật thanh cao!
Đem ra dè bỉu. Hỏi sao công bằng?
Người xưa khe khắt quá chăng,
Vấn đề đặt lại, nghĩ rằng rất nên!

 Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của Tác Giả:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét