Thứ Ba, 2 tháng 1, 2018

Chùm Thơ Đông Hương

MỘT NỖI NHỚ


Em ngồi nghe hạt mây rơi
nghe chân sương lạnh chạy ngoài thềm đêm
người ta vui lễ cuối năm
mà sao mình lại buồn buồn...vì đâu
*
Quá xa cả nửa điạ cầu
nhớ thương nếu gửi_ biết bao thì giờ
tay buồn, xếp lá thành thư
lựa từng ngọn đẹp cho thư tuyệt vời
*
Phân vân_nên gửi hay thôi
biết ai còn nhớ đến người phương xa
thương tôi qua một cơn mưa
qua khuya trăng biển, qua mùa chờ mong
*
Em nhìn em, giọt ngà rưng
lặng yên chảy nhẹ quanh triền buồn môi
tâm tư xao động_ rối bời
có gì ngoài chuyện tim đòi yếm âu
*
Lạnh Đông tuyệt đỉnh tình sầu
dưng hai đồng tử đổi màu không anh
em về vỗ những long lanh
cho đừng chạm phải mong manh chúng mình...

đông hương


THÀNH PHÓ HỒNG VÀ NỖI NHỚ


Thêm một tuổi đời vẫn tha hương
Ngồi đây nhớ lắm những con đường
hàng sao bóng mát mùa hơi gió
rơi xoáy xoay nhìn ngỡ bướm xanh
*
( Em nói về SàiGòn đó anh
ngày đi, thương nhớ_ em đồng hành
bao năm trên xứ người một bóng
lê lết chân buồn giữa mặt dưng
*
Không thể quên trường cũ Gia Long
Đồng Khánh thuở ấu thơ tuổi hồng
tà tím song song bên tà trắng
Văn Khoa đại học tuổi rằm trăng
*
Khi không nghèn nghẹn lúc giao mùa
một chiều ướt lạnh dưới giòng mưa
nhưng tim vẫn ấm vì anh đó
nên Huế_ SàiGòng_kỷ niệm chưa xưa )
*
Nơi đây Thành Phố Hồng vào Đông
Ngồi thương chi lạ những con đường
Ban Mê_Phố Cổ_ mây Đà Nẵng
níu kéo lòng tôi đến tận cùng...

đông hương

ĐƯỜNG EM BAY

 

Trên mênh mông có một bầy hoàng hạc
bay về trời, bát ngát những vầng mây
sải cánh vươn theo ngọn gió chiều dài
sợ chiều rộng đường bay không hướng định
*
Đường chim về, trăng bị chìm sau biển
ánh sắp tàn và khuya sẽ làm vua
ngọn hoa đăng đêm le lói thẩn thờ
chỉ vài đốm còn vật vờ đây_ đó
*
Nếu phương anh có khi mờ_khi tỏ
thì phương em đêm mở ngõ chạy về
đem sương mù chắn ngay cửa cơn mê
chim hoàng hạc là mình nên hê hả
*
Mây đêm mỏng, mỏng hơn sa mùa Hạ
em phiêu bồng như chiếc lá mong manh
đường qua anh biển đang dậy triều thần
và sức gió mạnh...vẫn không làm em sợ
*
Khi tim em vẫn có anh trong đó...

đông hương

CÓ CHÚT GÌ NHƯ CHƯA QUÊN


Thêm một tuổi đời vẫn tha hương
vẫn đây mà nhớ những con đường
hàng sao bóng mát mùa hơi gió
rơi xoáy xoay mà ngỡ bướm xanh
*
Em nói đến SàiGòn đó anh
ngày đi thương nhớ_em đồng hành
bao năm trên xứ người một bóng
lê lết chân buồn phố người dưng
*
Rứa mà vẫn không quên Đồng Khánh
chưa hề mai một chữ Gia Long
phương ấy ngày xưa nhiều chìu chuộng
giờ đây lăng lắc tuổi trăng tròn
*
Rồi dưng cảm nhận môi đăng đắng
tà cũ xưa bay dưới gió hồng
cả nỗi thương yêu cũng mưa _nắng
 nhìn giòng thiên hạ mình quen không?
*
Bỗng chợt thấy em như chim quốc
gọi mùa hạnh phúc, chỉ âm vang
không âm người cũ, mưa giăng mắt
và bóng chúng mình cũng hợp_ tan

đông hương

TÂM HỒN ĐƠN CÔI



Dans l' Orient désert, je trainais mon ennui
Un seul être vous manque, et tout est dépeuplé
*

Tôi_ một tâm hồn buồn như mùa Đông
đâu cũng nhớ thời gian vui Phố Cổ
những dọc ngang lung linh đèn quanh phố
đánh dấu bình minh ngưỡng cửa tâm đồng
*
Từ thơ ấu đi trong mù đêm tối
biển mặn_ phù sa lở xói giấc mềm
chưa có một ngày không sầu vời vợi
mong thấy cuộc đời còn những niềm tin
*
Con đường tôi đi từ lên bảy tuổi
mắt chạm bụi trần, tôi niệm nam mô
lê gót chân vào vùng sa mạc mặn
mỗi hạt cát là nước mắt tôi khô
*
Tôi khoác đơn côi, đi tìm tri kỷ
ngay độ tóc xanh giờ ngả bạc màu
chẳng biết mặt trời làm tim ủy mị
hay tại vì mình dối trá chiêm bao ?

đông hương

BIẾT CÒN ANH KHÔNG

  
 
Buông hết đi để nghe lòng thanh thản
nhưng buông rồi có nhẹ hẫng hay không
con buồn xưa đang đứng dợm cuối đường
chờ sơ hở là hớp hồn trái cấm
 *
Khi em đứng nhìn những cơn nhạy cảm
thấy võ vàng tâm trạng sắp nghiêng chao
mình còn anh ngay giữa những chiêm bao
để gối ướt làm tóc đau bời rối
 *
Lấy gì trám khoảng vắng anh sắp tới
biết tìm chi để lấp tối một mình
trên quãng đời chưa chạm trán bình minh
của cái thuở biển tình âm ỉ sóng
*
Chưa muốn buông khi anh anh còn xa lắm
buông hết rồi em còn ấm nồng chăng
mùa hàn đông lấy gì sưởi tâm hồn
và hạt mặn cứ lần khân quanh khoé
*
Thôi trời ạ, mặc cho vương vấn lệ
còn hơn là u mê nặng bờ vai
cũng có khi cổ tích chuyện em_ người
mơ cúi xuống trong đêm dài ru kể...
*
Nếu buông hết, mơ lấy gì thay thế?
 
đông hương

TRÊN MỒ CỎ UÁ


Rứa là vẫn cạnh xa xôi
rứa là nuớc mắt tím trời Huế xưa
rơi bao lâu mới cho vừa
anh không về nữa, hẹn hò vẫn vương 
*
Em còn mỗi áo yêu thương
ngày đi để lại mùi hương hoa rừng
kỷ hoài một viên đạn đồng
hồi môn của chuyện Châu Trần mai sau
*
Chiến tranh chừ đã bạc màu
vành tang trắng cũng ngả màu thời gian
trái tim em vẫn lang thang
cuối tuần hương khói_ nghĩa trang em ngồi
*
Trời ơi nước mắt cho Người
chiều sâu hơn cả ngàn đời đại dương
ngón tay đeo nhẫn vàng son
bện bằng cỏ úa hôm anh lên đường
*
Chừ hai thế giới cách ngăn
khi mô mới được tương phùng cùng nhau
thương em, trời chợt mưa mau
ướt luôn di vật ước ao... Người về
*
Nấm mồ cỏ úa ...buồn ghê
chung quanh yên lặng, bốn bề quanh hiu
trong tay kỷ vật nâng niu
 thẻ bài _tên của người yêu chưa mờ
*
Mưa cùng giòng mắt hồ như
uốn quanh xuống má, môi chừ xanh xao
trời mưa cho...nhẹ nỗi đau...

đông hương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét