Tôi đã từ chối đầu hàng Cộng Sản
Năm Bảy Mươi Lăm cuối Tháng Tư Đen
Đất nước Việt Nam lâm cảnh rối ren
Lọt vào tay đám giặc hèn cướp nước
Lệnh đã ban ra, ai làm chi được?!
Không bằng lòng thì… làm ngược lại thôi
Xúc động, hoang mang, tấc dạ bồi hồi
Buông vũ khí! Mất nước rồi! Giã biệt!
Bỏ nước ra đi ai không nuối tiếc?
Nhưng phải làm sao khi biết chắc rằng
Cái Đảng ăn mày ngốc nghếch hung hăng
Nhất định sẽ trả thù bằng giá máu
Chấp nhận ra đi không nơi nương náu
Là cũng bằng lòng tái tạo cuộc đời
Lặng lẽ xuôi tay rời bỏ cuộc chơi
Dõi cánh chim xa về nơi vô định
Rồi thời gian qua không như dự tính
Sau bảy năm đành quyết định tương lai
Quốc tịch đã thay mấy chục năm dài
Thành công dân đất Hoa Kỳ, gốc Việt
Rồi bổng dưng Đảng gian ngoa cả quyết
“Cái đám ăn mày chết tiệt bôn đào
Chạy theo bơ thừa sữa cặn ngày nào
Giờ là ‘Việt Kiều’…” Ôi, sao kỳ thế?!
Người dân Nam tính tình sao quá dễ
Nghe đặt tên cũng không nệ tự xưng
Có nhiều người còn tỏ vẽ vui mừng
Là Việt kiều Mỹ, Ca, Tây, này nọ
Tôi tự ngẫm, ai nhận thì kệ họ
Nhưng “Việt kiều” không phải chỗ của tôi
Quốc tịch Việt Nam tôi đã buông rồi
Chữ “Việt kiều” xin thôi không dám nhận!
Ó Biển 227 LC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét