( Viết thay chị Hồng Thủy khi nghe tin mẹ chị qua đời. Jan 09, 2018 )
Mẹ tôi vừa qua đời,
Gĩa từ căn phòng trong nursing home quen thuộc,
Giã từ người bạn chung phòng không quen biết,
Hai người chung phòng nhưng chưa bao giờ nói chuyện,
Dù chỉ một câu,
Vì cả hai cùng gìa cùng mất trí như nhau.
Những lần tôi đến thăm,
Trong căn phòng nhỏ,
Bức màn chia hai người,
Hai thế giới xa lạ.
Mẹ tôi ngồi trong chiếc xe lăn gục đầu như tượng đá,
Bà kia cũng ngồi trong chiếc xe lăn,
Mắt nhìn mông lung về bức tường trước mặt,
Thỉnh thoảng cười cười chẳng ai hiểu vì đâu.
Mấy năm trời bên nhau,
Họ đã cùng thời gian ăn ngủ,
Cùng thở chung một bầu không khí,
Cùng trải qua những đêm yên lành
Những khi thức giấc,
Hay những khi ốm đau khó ở….
Hôm nay mẹ tôi qua đời,
Chiếc giường vắng người,
Tôi thấy bà bạn chung phòng của mẹ,
Vẫn ngồi trong chiếc xe lăn lặng lẽ,
Đôi mắt vô hồn,
Nụ cười ngu ngơ,
Bà đâu biết rằng người bạn bên giường kia vừa mới đi xa.
Ôi những người gìa,
Như mẹ tôi,
Như bà bạn chung phòng,
Sống trong nursing home những ngày cuối đời ,
Chiếc lá cuối mùa tàn tạ,
Sẽ rụng rơi,
Và trở về cội nguồn cát bụi.
Nguyễn Thị Thanh Dương.
( Jan. 09, 2018)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét