Chủ Nhật, 7 tháng 1, 2018

XIN ĐỪNG RẺ KHINH - Thơ Hoàng Long


 

Mười năm trong trại tù Việt cọng
anh không có thăm nuôi
mặc dù anh đã có vợ con

Ngày ra khỏi trại
về lại nhà xưa
vợ anh ngày trước
bấy giờ là vợ người ta
anh không được vào nhà

anh trở thành hành khất
bà con lối xóm thương tình
giúp anh một số tiền
để anh đi nơi khác

Từ Đà nẵng vào Sài gòn
ban ngày lang thang khắp phố
đêm về ,vào chợ Trương Minh Giảng sống với các cháu bụi đời

Than ôi
Ngày xưa là một Sĩ Quan
Bây giờ mất nước ,lang thang vĩa hè

Một đêm trời se lạnh
thấy anh ăn cơm với muối
một cháu bé mười tuổi đến bên anh nói :
Cháu biếu bác miếng cá khô nầy
Bác cứ ở đây với tụi cháu
Bác đừng sợ công an
Họ đến hỏi bác
Cháu trả lời dùm cho

Lại một đêm khác
một người đàn ông
quần áo bảnh bao
đến vỗ vai anh nói :
Chào anh T
-Không ,tôi không phải T
anh nhầm rồi đó

  Anh đừng sợ
Em là D đây
anh là ân nhân của em mà

Ngày trước ,
anh xin hoãn dịch cho D vì lý do gia cảnh
(anh đâu biết D là Việt cọng nằm vùng)
bây giờ D là "cán bộ cao cấp" ở quận ba thành phố nầy

D giới thiệu anh vào làm thợ nề
trong "Tổ Hợp Xây Dựng"

Cuộc sống khả quan
anh không quên cháu bé bụi đời
chợ Trương Minh Gỉang

Anh đến thăm

Than ôi
cháu đã qua đời !!

Anh tặng các cháu một ít tiền
bảo các cháu hằng đêm hãy đốt nhang cầu nguyện cho bạn mình

Chia tay
các cháu nước mắt rưng rưng
còn anh
lòng buồn man mác...

Các bạn ơi
mọi vật sẽ qua đi
còn lại chút tình người
thật đáng quí

Xin đừng ghét bỏ
xin đừng rẻ khinh
các cháu bụi đời

Hoàng Long

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét