Thứ Hai, 8 tháng 1, 2018

TÔI KHÔNG ĐÀO NGŨ, VẪN TRỌN NIỀM TIN - Thơ Ó Biển Lê Chiếu



Có người nói: “Đi trước là đào ngũ
Là không làm xong nghĩa vụ quốc gia”…
Điều tôi sắp thưa đơn giản chỉ là:
“Tôi đi sớm nhưng không hề phản bội!”

Tôi chỉ ra đi vào giờ phút cuối
Khi lệnh đầu hàng nhục tủi ban ra
Đất nước rơi vào tay kẻ gian tà
Bỏ đi hay ở thật là khó xử

Lúc đó tôi không có gan tự tử
Chính thể tự do thực sự mất rồi
Ba mươi giây tự hỏi lại lòng tôi
--“Biết đầu hàng không?” –“Không!”--“Thì thôi, dọt!”

Cả phi hành đoàn đồng lòng trót lọt
Lấy thêm đầy xăng quay gót xa khơi
Giờ phút đến rồi đành bỏ cuộc chơi
Tung cánh bay vào khung trời vô định

Lòng vẫn hoang mang lúc vừa nhận lịnh
Tổng-thống-một-ngày quyết định ban ra
Một lời ngu ngơ mất cả sơn hà
Trao vào tay lủ gian tà bán nước

Thời thế đổi thay ai làm chi được
Quẳng gánh ra đi, thề trước Đất Trời
Hỡi các tiền nhân, Phật, Chúa cao vời
Xin dẫn đưa con qua thời hoạn nạn

Khổ nhọc con thề không hề chán nãn
Ẩn nhẫn chờ cơ trả oán báo ân
Quyết sẽ noi gương bao Đấng tiền nhân
Và luôn vững tin Thánh Thần Thiên Chúa

Bốn mươi mấy năm y lời đã hứa
Đến năm nay con lạy Chúa trên Trời
Con không thể ngồi chờ đến hết đời
Sao Chúa chưa nghe cho lời con nguyện?

Con đã qua thời văn ôn võ luyện
Đầu óc không còn ứng biến tuỳ cơ
Thân xác bây giờ nhiều lúc xụi lơ
Tự biết mình sắp tới giờ “dìa bển”
Xin Chúa toàn năng cao vời “ở trển”
Hãy dủ lòng thương đoái đến trần gian
Dân chúng Việt Nam đang lắm gian nan
Cạnh lủ giàu là hoang tàn đổ nát

Tính ra đã bốn hai năm trôi dạt
Giòng giống Tiên Rồng lưu lạc khắp nơi
Chỉ biết cậy trông vào Chúa mà thôi
Chúa phán một lời, nơi nơi thịnh trị…

Ó Biển 227 LC

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét