Chủ Nhật, 4 tháng 2, 2018

CHÂN TRỜI LOẠN - Thơ TRÚC LANG OKC



Ai đã vẽ trái tim Em biết khóc ?
Để cơn mưa xuống núi mắt Ta sầu !
Đêm mặt trời nằm ngủ biển rừng sâu ?
Nhan sắc mọc bốn mùa Xuân chuyển dáng,
Bâng khuâng nhớ tóc mây bay lãng đãng,
Giọt sương khuya vén lá chạm chân trời.

Gót chân đi thân bộ lạc khinh đời ?
Hoa kinh dị nửa linh hồn nửa xác !
Sắc cám dỗ  nơi Em rừng suối thác,
Bài ca tình man rợ nhạc trăng sao,
Ta thèm yêu từ gió núi chiêm bao,
Bởi vẻ đẹp nơi Em hoang dã khóc ?

Ai đã thở trong sương từng nhánh tóc ?
Để Ta nghe tiếng đất vỡ U Minh!
Kể lời thơ trong xứ Mộng vô hình,
Những con sóc trên cành ca vũ trụ?
Điệu cầm thú hoang vu Em ấp ủ !
Gái thiên nhiên đưa nhan sắc lên ngàn ?

Em bâng khuâng đốt lửa giữa rừng hoang !
Ta thât thểu bơ vơ tìm bộ lạc ?
Gái Buôn Sóc sao không hề đổi khác,
Bộ ngực tròn nuôi yếm hở trong tranh ?
Sữa xuân non từng giọt nắng rừng xanh,
Vẻ bí mật ngàn năm chưa tiết lộ.

Cho Ta mút vú man khai cửa sổ ?
Chín tầng mây hoang rợ thuở ngây ngô !
Bước chân đất Em đi hình Tượng Đá,
Trong thịt ấm da nồng hương sắc lạ,
Con hươu vàng lay động suối khe nguồn,
Dáng thần tiên ngơ ngẫn ánh trăn suông ?
Thời xa vắng năm xưa mình trái đất !

TRÚC LANG OKC
Xuân Mậu Tuất 2018

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét