Nhớ em, nhớ em… my Valentine
Thức dậy ba giờ sáng
Đọc thư anh. Nhớ anh!
Không muốn đi ngủ lại
Nên làm thơ… mơ màng
“Chúc em Valentine
Anh nhớ em tháng Hai,
anh nhớ em tháng Ba,
anh nhớ em tháng Tư,
anh nhớ em hết năm
hết cuộc đời còn lại…”
Chời ơi! Cảm động quá!
Anh viết mail dễ thương
Nói nhớ và yêu em
Từng chữ ngọt như đường
Dẫu biết đời vô thường
Dẫu biết tình hư ảo
Nhưng em vẫn ước ao
Lòng tràn ngập yêu thương
Tình chẳng phải qua đường
Bên anh giờ buổi tối
Anh làm gì, ngắm trăng?
Nhớ người yêu tên trăng
Nhớ người yêu tên… Nguyệt?
Như Nguyệt
Chào Lễ Tình Nhân
Ồ em lại đến Lễ Tình Nhân
Có thấy tình anh đến dự phần
Câu thơ anh gửi chùm hoa thắm
Xòe cánh chim ngàn tiếng hót ngân
Ồ em nhí nhảnh nụ hồng môi
Nhớ gửi về anh mấy nụ cười
Khuấy tách cà phê thơm giọt nhớ
Ngỡ em bên cạnh tóc buông lơi
Có nhớ ngày xưa ly xí muội
Ngọt ngào lịm nhớ ngọt chia đôi
Quán khua tiếng nhạc lòng run rẩy
Còn đợi chờ nhau ấm chỗ ngồi
Có nhớ nụ hôn chếnh choáng chiều
Tiếng chim ríu rít gọi lời yêu
Tình ta mở cửa thiên đàng mộng
Giọt nắng hồng rơi chếnh choáng theo ?
Ồ em tình trót lỡ xa nhau
Vẫn ước tình vun lại nhịp cầu
Chờ bàn tay nõn em kim chỉ
Vá lại thời gian vá vết đau
Trầm Vân
Valentine muôn thuở
Anh có biết một đóa hoa tuyệt sắc
Bao niềm vui luôn chia sẻ với đời
Đôi môi xinh thường điểm một nụ cười
Long lanh mắt làm hồn anh đắm đuối
Anh đã thấy nàng Giáng Tiên tha thướt
Kề vai anh ươm giấc ngủ nên thơ
Tình ngất ngây ướt đẫm một giấc mơ
Đêm hạ trắng tuyệt vời tròn cơn mộng
Em yêu dấu. Valentine muôn thuở !
Là nàng tiên bé bỏng của lòng anh
Là đoá hoa rực rở giữa trời xanh
Là say khướt bao ân tình thấm đọng
Nguyễn Đức Dũng
Sáng nay hái mớ hoa hồng
Gai đâm nhỏ máu tình nồng nhớ thương
Vẫn biết chẳng thoát vô thường
Vẫn biết sẽ mất vẫn thương yêu hoài!
Hoa hồng đem cắm vào bình
Yêu anh, yêu lắm tình mình thiên thu
Lễ Tình yêu đến rồi anh
Hái hoa hồng thắm nhớ anh quá chừng!
Như Nguyệt
Valentine cho em
Này em hỡi, Lễ Tình Nhân đã đến,
Em có nghe tim rộn rã đợi chờ?
Em có hay làn gió thoảng trong mơ?
Mang tiếng nhạc theo thuyền tình cặp bến...
Anh tự nhủ có khi nào định mệnh,
Mang tình anh theo sóng nước chập chùng,
Theo thời gian vào một cõi mông lung
Không gian đó có em anh, thần thoại!
Nhưng anh thấy trong lòng mình khắc khoải,
Những lo âu những phiền muộn thật gần,
Mà sao giờ lại có Lễ Tình Nhân,
Để Yêu Dấu thành ưu tư dịu vợi...
Và cuộc sống là những ngày chờ đợi,
Vẫn muôn đời là một chuỗi nhớ thuơng,
Nói làm chi đến hai chữ "Yêu Đương"
Cho dòng nhạc và tiếng thơ nức nở!
Valentine làm hồn anh bỡ ngỡ!
Nguyễn Văn Hà 2B
Valentine 2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét