Thứ Ba, 6 tháng 2, 2018

Thơ - Nhạc - Hoạ : Ngọc Lan - Như Nguyệt - Tuyết Phan - Trầm Vân



Có đôi mắt biết cười

Những đôi mắt trần gian
U uẩn và đẫm lệ
Khóc một đời u mê
Tình yêu quá não nề

Có đôi mắt biết khóc
Có đôi mắt biết cười
Tôi thì chọn niềm vui
Long lanh cười bằng mắt
Tươi thắm cười đôi môi

Tháng ngày cứ kéo lôi
Thời gian trôi, trôi nhanh
Như bóng câu qua cửa
Sống hoan hỉ là vừa

Bây giờ tôi thả lỏng
Bây giờ tôi buông trôi
Mất còn không quan trọng
Sống chẳng còn trông mong

Một đời người trôi qua
Giật mình tuổi đã già
Tránh âu lo, phiền hà
Bớt nghĩ đến cái “tôi”
Quên đi thời nông nổi
Quên đi tình xưa, xa

Quách Như Nguyệt

(Tranh Tuyết Phan)

Đôi Mắt Thời Gian

Đôi mắt thời gian lặng lẽ nhìn
Vui buồn xao động giữa con tim
Có khi chớp sáng mùa xuân thắm
Có lúc đông dầm giá tuyết đêm

Đôi mắt thời gian nhẹ chớp yêu
Tiếng chim ríu rít hót rung chiều
Hẹn hò cuống quít tình mê đắm
Nghiêng ngả trời say tiếng gió xiêu

Đôi mắt thời gian nhẹ chớp vui
Lúng la lúng liếng tiếng ai cười
Gọi ngàn hoa nở mùa xuân đến
Dào dạt tình xuân giọt nắng khơi

Đôi mắt thời gian nhẹ chớp đau
Rách nát tình xa gãy nhịp cầu
Vết thương rỉ máu trong tim buốt
Chẳng biết thời gian có vá khâu ?

Đôi mắt thời gian nhẹ chớp thương
Đời người như một đóa vô thường
Như đóa hoa quỳnh đêm tối nở
Sáng tàn vội vã nát làn hương

Trầm Vân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét