Có những niềm riêng chẳng xóa nhòa
Đêm trường dằn vặt mãi trong ta
Nhân tình xoay chuyển ngăn đường tới
Thế thái đổi dời lấp lối ra
Hổn mang bao khốn khó quanh đây
Vận nước đẩy đưa đến chốn này
Quốc phá gánh sầu bao kẽ biết?
Gia vong nuốt nhục mấy người hay?
Dẫu biết tuổi xuân đã quá rồi
Thù nhà, nợ nước...thế thì thôi!
Miễn rằng ánh lữa còn leo lét
Như thế niềm tin vẫn trọc đời
Có lần con trẻ hỏi ngu ngơ
Nước Việt cách đây mấy múi giờ?
- Ước buỗi quay về luôn mãi ước
- Mơ ngày trở lại vẫn hoài mơ
Thât phu hữu trách...nỗi đau này
Bốn mây năm rồi xót lắm thay
Cố quốc trông vời...như thế đó
Chốn này ngoãnh lại...phải sao đây???
Nguyễn Hữu Tân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét