Ta từng có một thời làm lính trận
Súng đạn, ba-lô trĩu nặng đôi vai
Tuổi đôi mươi sá gì đời sương gió
Mộng sông hồ cho thỏa chí làm trai.
Ghìm tay súng nơi tuyến đầu lửa đạn
Ngăn bước thù gieo tang tóc đau thương
Mong quê hương nhà nhà vang tiếng hát
Cho mẹ già, em gái bớt lệ vương.
Rồi từ đấy đi vào miền gió cát
Mảnh chinh y thấm máu bạn, máu thù
Có những lúc dừng chân nơi lũng thấp
Tiễn bạn mình vào chốn nghỉ thiên thu !
Đêm từng đêm dừng quân trên đất địch
Dưới chiến hào đợi giặc lúc trăng lên
Chợt một thoáng mơ về nơi phố thị
Nhớ người yêu ta thầm khẻ gọi tên !
Nhưng quê cũ vẫn một màu tang tóc
Súng đạn quân thù xé nát làng, quê
Đất nước đau thương ngập tràn tiếng khóc
Lính trận ra đi, đi mãi không về.
Tháng tư đến trong nghẹn ngào uất hận
Ta vào tù biệt xứ tận biên cương
Mình mất nhau khi tàn cơn binh lửa
Và cuối cùng...đánh mất cả quê hương !
Lê Phi Ô
Nhớ xưa đánh giặc rất vui
Giống như tuổi trẻ rong chơi vậy màĐêm đi phục kích hồn ma (VC)Sáng ra còn sống, tà tà nhậu chơiCùng em mười sáu (M16) duyên trờiHành quân diệt giặc một thời nguy nanXá gì bom đạn rền vangĐơn vị chú ý! Dàn hàng xung phong...!Máu ta, máu địch cùng hồngChảy loang mặt đất một giòng quyện nhauĐêm về lấp lánh trăng saoNỗi đau quê Mẹ, đồng bào xác xơChiến hào, lô cốt nằm chờCanh chừng Việt cộng mò vô công đồnThấy em má đỏ môi hồngTrên, đồi trinh nữ bềnh bồng khói mâyDưới, giòng suối nhỏ thiên thaiNhởn nhơ ngụp lặn, ngất ngây xác phàmĐùng! Đùng! Tiếng súng nổ vangMấy thằng Việt Cộng phá tan mộng vàngHừng đông được lệnh xếp hàngTrực thăng vận, thả vào hang quân thùMịt mù rừng núi âm uĐồi cao lũng thấp tựa như dáng KiềuNgờ là hình bóng người yêu“Dầy đây sẵn đúc thiên nhiên một toà”Ầm! Ầm! Tiếng pháo binh xaLại tan một giấc mơ hoa... ban ngàyLàm thân lính chiến vui thayChẳng màng sinh tử, vẫn hoài mộng mơ...
Đặng Hoàng Sơn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét