Ạ… ời… ời…! Ạ… ơi…ơi!
Đêm đông ngắm tuyết rơi rơi xứ người
Gọi về, như trẻ nhỏ nhoi
Xa xăm chúc Tết cuối trời Việt Nam
Tâm đau vận nước thăng trầm
Em khờ, Mẹ yếu biết làm sao khuyên?
Ạ… ơi! Bên những hão huyền
Mấy ai ngớ ngẩn, thản nhiên, ơ hờ
Cho nên lời chúc quanh co
Xa lơ xa lắc, dày vò. À…ơi…!
Thương Mẹ, lòng con bùi ngùi
Thương con, lời Mẹ mềm môi dặn dò.
Con trẻ hứa hẹn vẩn vơ
Mẹ già trách móc: -Đợi chờ héo hon!
Làm sao Mẹ hiểu lòng son
Thương Mẹ thương chín, nước non thương mười!
Mẹ ơi! Con trẻ chưa cười
Nhớ Mẹ, nhớ quá đi thôi Tết này!
Xuân này, thêm mấy chia tay?
Ba mươi năm đã quắt quay xa Nhà.
Phải mình dân nọ, nước kia
Thời con năm kỉa, mười kìa về luôn.
Sáng chiều bên Mẹ cho tròn
Cháo cơm săn sóc, cười dòn âm thanh.
Ạ… ơi… ơi… giấc mộng lành.
Con xin gói ghém làm thành bài thơ.
Loài hoa vạn thọ cũng khô
Lòng con thương Mẹ, âu lo khôn cùng.
Dâng Mẹ một mối Lo Chung:
Cơ đồ để mất tương phùng được ai?
Ý Nga
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét