Thứ Năm, 11 tháng 12, 2014

ĐƠN PHƯƠNG - Thơ Đặng Hoàng Sơn Râu.



Không duyên nợ cớ gì anh đuổi bắt
Bóng người ngoài tầm tay với rất xa?
Dẫu có gần, không yêu thành vô nghĩa
Đừng khù khờ nghĩ đến chuyện mình - ta.

Không yêu anh, tội gì em tìm hiểu?
Anh ngu ngơ nên nghĩ chuyện xa, ngoài
Tầm tay với. Sao trách em quay mặt?
Tự trách mình chứ đừng vội trách ai.

Đã ra về sao anh còn quay lại
Rồi than buồn, dang dở một chuyến đi?
Yêu đơn phương nên cõi lòng nghe lạnh
Hãy tìm người theo anh bước vu quy.

Nàng sẽ sưởi ấm lòng anh cô quạnh
Và sẽ cùng anh vui với gió trăng
Anh không còn thở than, mơ mộng hão
Chúc anh vui, hạnh phúc suốt trăm năm!

Đặng Hoàng Sơn Râu.

CUỘC TÌNH

Ta với em một đời cút bắt
lúc như gần, lúc lại như xa
khoảng trời dẫu cách nhưng vô nghĩa
ta nghĩ riêng mình em với ta

Đôi lúc em dường như chẳng hiểu
cứ ngu ngơ như chuyện xa ngoài
những khi ta đến, em quay mặt
để lúc ta về, em trách ai ?

Ta về, em nhắn mời ta lại
chữ nghĩa buồn thêm bởi chuyến đi
sông núi bên kia chừng cũng lạnh
nắng tìm mưa gió hẹn vu quy

Thà như cây cỏ vô tình ấy
thức ngủ theo mùa với gió trăng
ta mãi một đời mơ mộng hão
dòng xuân bỡ ngỡ biết bao lần !

Mạc Phương Đình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét