1- Xuân ơi xa vắng tự lâu rồi,
Đất khách vương sầu viễn xứ thôi.
Đông hết bâng khuâng nhìn én lượn,
Đêm tàn thổn thức ngắm hoa cười.
Mai đào phố cũ còn khoe sắc,
Cúc trúc vườn xưa có thắm tươi?
Thương mãi bến bờ lưu luyến ấy,
Ngậm ngùi khai bút gửi đôi lời.
2- Ngậm ngùi khai bút gửi đôi lời,
Nắn nót vần thơ cổ lẻ loi.
Chia nỗi bi thương cùng đất mẹ,
Cảm niềm hờn tủi với quê tôi.
Xuân sang cảnh cũ làm xao xuyến,
Tết đến tình xưa gợi rã rời.
Nhắn áng mây bay về bến nớ,
Để hồn lắng lại lúc chơi vơi.
3- Để hồn lắng lại lúc chơi vơi,
Sống cõi phù sinh ngắm cuộc đời.
Nghe gió miệt mài xua biển động,
Nhìn trăng thầm lặng tiễn mây trôi.
Đông đi - xuân đến, hoa đua nở,
Hè hết - thu về, lá rụng rơi.
Rón rén Thanh Dương (*) qua xứ lạ,
Bao giờ nàng mới thật lên ngôi?
4- Bao giờ nàng mới thật lên ngôi,
Tiếng thét nhân sinh vọng một thời.
Vỡ tổ chim bay đời lạc lõng,
Mất rừng hổ sống kiếp buông xuôi!
Trầm trầm lữ thứ đường hiu quạnh,
Lặng lẽ tha phương bước tả tơi.
Tống cựu - nghinh tân, còn ước mãi,
Xuân ơi xa vắng tự lâu rồi!
(*)Thanh Dương là mùa xuân
ĐÔNG HẢI Trầm Thy Trang - xuân Mậu Dần 1998
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét