Thứ Năm, 11 tháng 12, 2014
Nhớ - Thơ Hồng Vũ Lan Nhi
Vắng người ta, thời gian sao thừa thãi
Nhớ tràn đầy, buồn dài lắm, lê thê
Phải chăng tình này vì quá si mê
Nhìn đâu đó chỉ thấy toàn trống vắng.
Không phone reng, nên không gian tĩnh lặng
Nắng nhạt nhòa, lá úa úa màu tươi
Chim quên bay và gió cũng im lời
Chân thả bước mà hồn ngơ ngẩn nhớ.
Tiếng lòng vọng vang, gọi thầm tên ai đó
Khoảng cách ngàn trùng người ta có nghe chăng
Xa xôi ấy, người ta có bâng khuâng,
Có giây phút nào, thả hồn mơ cánh bướm.
Mơ một ngày nắng vàng say mộng tưởng
Và một ngày hai đứa mãi bên nhau ?
Hỏi thì hỏi vậy, nhưng vẫn thấy lòng đau
Bởi không gian mịt mùng mênh mông quá.
Bởi khoảng cách như mãi dài thêm nữa
Người vẫn đi, vẫn mê mải sông hồ
Con thuyền tình vẫn lướt sóng hư vô
Vui mây nước, quên bến chờ mòn mỏi.
Chỉ nơi đây nhớ muôn trùng vời vợi
Nhớ bạc lòng hoa sóng vỗ trùng dương
Nhớ ngợp trời, bay tỏa khắp muôn phương
Đan nỗi nhớ phủ tim sầu se sắt.
Đan nỗi nhớ cột hai đầu khoảng cách
Kéo thời gian cho xích lại gần hơn
Cho bến chờ vơi một chút hờn buồn
Và mơ ước không còn xa nhau nữa.
HONG VU LAN NHI
12/8/14
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét