Có một dạo qua cầu tre lắc lẻo
Dòm trời mây khô héo, gió hiu hiu
Soi bóng nước thầy mặt mình buồn thiu
Nghe trong hồn rụng vài xâu trái nhớ
Tức cảnh sanh tinh chớ hơi đâu cắc cớ
Nhớ mần chi ba cái mớ nợ duyên
Đời bạc bẽo rước lấy chỉ thêm phiền
Rứa mà nhớ bất nhơn từ cái thuở...
Em còn nợ tui một vừng trăng
Cài trên tóc, hổng chịu cho khều xuống
Tui đòi chết em chẳng thèm luống cuống
Còn chọc quê, ngún nguẩy, nói lêu lêu
Em còn nợ tui một lời yêu
Treo chót lưỡi ngo ngoe không cho tướt
Tui đòi khóc em cười chê mít ướt
Hứa chừng nào chết ngủm, mới nói nghe
Em còn nợ tui một bờ tre
Nơi con trai thường tới lui ve gái
Nhưng cái bữa mắc giống gì em ngại
Uổng công tui thắc thẻo đợi buồn hiu
Em còn nợ tui một tiếng kêu
"Chú ơi chú", giọng dễ thương ngày nọ
"Cháu" đi rồi,vẫn thèm thuồng miếng nhớ
Chép miệng ngồi ôn lại buổi xưa xanh
Em còn nợ tui trái lanh chanh
Treo trong ngực hồng hồng mang cá mỏng
Trôi trong mắt lênh đênh trời biển động
Em ngon ơ như trăng nở trên trời
Em còn nợ tui một cuộc chơi
Làm cô dâu về nhà chồng, thành vợ
Tròn xoe mắt, thụt lùi làm bộ sợ
Rồi co giò chạy tét phía trời xanh
Ngày với tháng lù đù ấy mà nhanh
Vác thiều quang chạy biệt mù thiên dã
Bỏ lại tui một mình cười giả lả
Kể chuyện buồn mà chữ cứ trong veo.
Phan Ni Tấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét