Thứ Ba, 30 tháng 12, 2014

NIỀM RIÊNG - Thơ Mặc Khách


Thương nhớ ơ hờ tình ơi thương nhớ
Cây buồn hiu trút lá ngẩn ngơ sầu
 Xót xa nhìn ,phố vắng nhớ thương đau
Đường quanh co, nhạt nhòa buồn hiu quạnh
 
Trở lại đường xưa hồn như chợt lạnh
Lời yêu thương còn đọng buốt thịt da
Phút đam mê đồng lõa ánh trăng ngà
Từ sâu thẳm vọng về đêm sâu lắng           
 
 …Vội vàng chi, hoàng hôn chưa tắt nắng
Em về rồi hoang vắng lạnh lùng hơn
Đêm sẽ buồn thao thức với cô đơn
Và hồn anh nhớ nhung tràn khắp ngã
 
Quê em đó có nắng vàng óng ả
Chiều Tây đô dìu dịu bóng chiều buông
Bến Ninh KIều yểu điệu mái chèo nghiêng
Lơ lửng thuyền trôi nhấp nhô làn nước
 
Chẳng phải bên nhau tan rồi mộng ước
Thương con đò tư lự ánh trăng sao
Tưởng rằng quên lời hẹn của thuở nào
Còn đâu nữa hương thơm làn tóc biếc!
 
MẶC KHÁCH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét