rừng dừa sướt mướt mưa rơi
chiều nay bến ấy có người nhớ thương
sớm mai từ tạ lên đường
khoác lên mình kiếp tha phương dãi dầu
trời mây xám ngắt một mầu
mái hiên tí tách giọt sầu chẳng ngưng
chiều mưa sao chẳng biết dừng
mà sao ta cũng ngập ngừng chẳng đi
giai nhân ơi biết nói gì
khi lòng ta đã trót si mê rồi
nhớ nhung chẳng thiết đứng ngồi
thấy Sen lại nhớ hoa rừng Mường So
càng chiều càng đổ mưa to
thảm thay, lữ khách co ro xứ dừa!
Đèo Văn Trấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét