Thử tưởng tượng anh không đang hiện hữu
Em bước vào vùng trống rổng mông mênh
Em dám chứ vì không thêm chẳng bớt
Sẽ yêu anh dù tim có bồng bềnh
Thử tưởng tượng thời gian quay ngược lại
Em gặp anh ở một cõi mơ hồ
Em dám chứ cùng ngửa tay hứng mộng
Mộng, thật - thơ, người; người mộng trong thơ
Thử tưởng tượng anh chẳng là thi sĩ
Nhưng ôm thơ chạy khắp quả địa cầu
Thử tưởng tượng em làm sao đuổi kịp
Sao níu cùng run rẫy một chiêm bao?
Thử tưởng tượng anh là một vì sao
Em là trăng, trăng sao là một cặp
Trăng và sao…tưởng gần, nhưng xa lắm!
Giữa chúng ta là vũ trụ tinh cầu
Hãy cứ nghĩ đời sống này nhiệm mầu
Và tình yêu của chúng mình bất diệt
Mình tin tưởng sẽ không còn ly biệt
Sẽ không còn sầu não với tối tăm!
Thử tưởng tượng em là mây, anh gió
Gió đưa mây đi mất hút phương nào?
Thử tưởng tượng, nhắm mắt, ta tưởng tượng
Anh thương ơi… mong tình không gió bão
Hãy tưởng tượng mình sống ngoài hải đảo
Chỉ hai người, có hai đứa mình thôi
Mình yêu nhau… ta có cặp có đôi
Ở bên nhau, sống tròn đầy hạnh phúc!
Thử tưởng tượng nếu anh sa địa ngục
Sao biết em đang ở chốn thiên đường?
Em tội lỗi tầng sâu hơn một bực
Vĩnh viễn mình chẳng thể gặp nhau đâu!
Quách Như Nguyệt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét