Đừng trách thời gian quá phũ phàng
Đang tâm tàn phá bao dung nhan
Nhuộm mái đầu xanh thành tóc trắng
Xô người vào huyệt lạnh mồ hoang
Xô người vào huyệt lạnh mồ hoang
Đừng quên thời gian đã ân cần
Nuôi ta tấm bé đến thành nhân
Đã dạy cho ta muôn bài học
Dìu dắt ta đi suốt cuộc trần
Dìu dắt ta đi suốt cuộc trần
Và nhớ, thời gian là thuốc tiên
Chữa lành ta mọi nỗi ưu phiền
Hàn gắn tim ta bao mảnh vỡ
Chữa lành ta mọi nỗi ưu phiền
Hàn gắn tim ta bao mảnh vỡ
Để đời nở lại nụ cười duyên
Dẫu ai có nói đời vô thường
Chưa vui nắng sớm đã tà dương
Oán trách thời gian sao bạc bẽo
Chẳng vô thường đâu, chuyện bình thường…
Chẳng vô thường đâu, chuyện bình thường…
Người Phương Nam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét