Cánh hoa rơi có làm trăng ngơ ngẩn
Một đời trăng phải khóc mấy đời hoa?
Hoa tàn khuất hương xưa còn lắng đọng
Trăng bạc màu ,mây che bóng ngày qua
Cuộc nhân sinh dãi dầu bao nhiêu tuổi?
Một đời người dệt mộng bấy nhiêu lâu?
Bao ân ái, bao muộn phiền kết lại
Trái yêu thương đã chín bấy nhiêu lần?
Môi cắn phải trái tình đang ngây ngất
Có lắng lòng nghe chắt mặn bờ môi?
Đời phôi pha trong nắng gió đơn côi
Hương tình mở như trăng non mới nhú
Đã xanh rêu lời nguyện thề năm cũ
Hãy trải lòng chia dấu ái cùng nhau
Để mai kia dù tóc có phai màu
Mảnh tỉnh đẹp ấm lòng nhau mãi mãi...
Jan 7/15
Phạm Quỳnh Giao
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét