Thứ Tư, 7 tháng 1, 2015

Tặng Hoa - Thơ Trương Xuân Mẫn


Đã có lần ôm hoa tặng ông giám đốc,
Thân tôi nghiêng và đầu cúi xuống
Miệng lảm nhảm câu thừa, sáo rỗng...
Mặt đất thấp như thân phận người.
 
Đã có lần tôi chạy lên sân khấu
Ôm bó hoa tặng cô Hoa Hậu
Có phải nhan sắc kia là điểm sáng
Cho hành động hào phóng của hư danh?
 
Đã có lần tặng hoa cô ca sĩ
Để tôn vinh tác phẩm của mình.
Cũng có lần tặng hoa cho người tình
Cứ ngỡ tình yêu là vĩnh cửu...
 
Bao nhiêu hoa và đã bao lần
Thế mà tôi chưa một lần tặng
Cho dù một cành hoa
Đến khi mẹ qua đời...
 
Chỉ một điều tưởng như là giản dị
Vô tình (chẳng thể tha thứ) hóa quên
Đóa hoa kia làm sao mang nghĩa, lý...
Cho ngàn điều cũng vô nghĩa, không tên
 
Chiều nay ôm hoa ngồi bên mộ
Hoa nhìn tôi cúi đầu héo úa
Tôi nhìn hoa bỗng dưng xấu hổ
Trong lòng ràn rụa những cơn mưa...
 
Trương Xuân Mẫn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét