Có một buổi chiều về, tan sở
Bỗng nghe hồn chạnh nhớ xưa khi
Chân chim nắng tẻ lối đi
Một cô chân sáo, ra : vì như em !
Em có nhớ xưa em hay dỗi
Tuổi 12 sôi nổi rong chơi
Cặp ôm nghiêng bánh kẹo rơi
Cười tung trong gió. Gió ơi, chả về !
Anh thủa ấy “nhà quê” ngớ ngẩn
Bước theo em lẩn quẩn lanh quanh
Chỉ trông trời chuyển mưa nhanh
Chở năm 17 long lanh xuân thì
Và lắm lúc chiều đi nắng vẽ
con “buồn buồn” se sẻ mắt em
Hôn lên mái tóc êm đềm
Thời gian lùi lại bên thềm cũ xưa
Bên thềm cũ xuân vừa hé nở
Vừa tay ươm một thủa trao nhau
Tình yêu vừa lớn lao đao
Mộng mơ nhặt nhạnh biết bao mới vừa
Em nhớ chứ, hoa xưa hái trộm
Hộ cho em – kẻ trộm vụng về
Cuống chân, chó đuổi bên lề
Tình anh rướm máu mang về tả tơi
Phút đối mắt mở lời ấp úng
Buổi quen nhau lúng túng gật đầu
“Cảm ơn !” – Một cánh hoa nhàu
Tưng bừng xuân nở những ngày yêu sau
Rồi ngày tháng yêu nhau cổ tích
Anh làu thông sự tích “Yêu Đời”
Đã mơ một bước lên trời
Bước thêm bước nữa lại rơi xuống trần
Trên thượng giới Ngưu Lang - Chức Nữ
tội yêu nhau tích trữ đoạn trường (!)
Miền Trung tháng bảy tai ương
Nhịp cầu Ô Thước uyên ương đắm sầu
Chốn trần thế nghìn màu trăm sắc
Có em yêu môi mắt mĩ miều
Có mưa, có gió, những chiều
Có em nũng nịu đủ điều với anh
Vành trăng khuyết của anh đẹp quá !
Trong đêm xuân giấc lạ tuyệt vời
Và hoa vẫn thắm trên môi
Tóc giờ ngăn ngắn gió thôi cợt đùa
Em còn đó của mùa yêu cũ
Em còn đây nhắn nhủ yêu nhau
Ngày mai giọt nắng chiêm bao
Thức khuy dậy sớm yêu nhau kiếp nầy…
Vũ Hạ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét