Cho ta, em tiếc gì đâu,
Một làn gió nhẹ, một bầu trời xanh
Cá nương dòng biếc quẫy mình
Bờ xa sóng vỗ, ân tình đầy vơi
Áo xiêm xô lệch tuổi đời
Tóc xanh lơi lả, bờ môi nồng nàn
Ðan tay, hơi ấm dịu dàng
Long lanh ngấn lệ, mơ màng chiều xuân
Nghiêng vai, càng mặn càng nồng
Lặng im, đối mặt, cho lòng thương nhau
Tóc em thoảng nhẹ hương cau,
Da nâu non, ngọt đậm màu ngây thơ,
Tuổi xanh, xanh tự bao giờ
Về đây khơi lại ý xưa ngọt ngào
(DH)
BÀI THƠ ANH TẶNG
Em đang thơ thẩn trong vườn,
Nghe phone anh gọi, tiếng thương em vẫn chờ:
“Em yêu! Hãy nghe anh đọc bài tình thơ,
Anh vừa viết vội vài giờ trước đây.
Nhớ thương em, anh muốn cho em hay,
Mượn lời thơ mong lấp đầy nhớ thương.”
Anh đang dừng lại bên đường,
Lòng anh rộn rã mặc giòng xe qua…”
Lời thơ anh, đưa em đi giữa rừng hoa,
Biết lòng anh, em như tắm gội bao la biển tình.
Trời xanh như đã càng xanh,
Rừng hoa như đã ngạt ngào thêm hương.
Chiều xuân nước biếc cá nương,
Ân tình sóng vỗ rộn ràng bờ xa.
Lặng im lòng thấy chan hoà,
Trời đất giao cảm cho ta giao tình.
Ái Hoa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét