Mùa Tình Nhân
Tôi trở về mạn Bắc
Nắng xuân vàng óng ánh như tơ
Hoa lá reo vui
Mây trắng lửng lờ
Từng đàn bướm chập chờn như trẩy hội
Nhớ mắt môi ai làm lòng tôi phơi phới
Chắc rất bất ngờ
(vì tôi không hề nói về thăm)
Hôm qua gửi hoa
Chúc ngày lễ Tình Nhân
Tôi đã viết lời nhắn “lần này anh không về được”
Trong điện thoại nghe tiếng ai sướt mướt
“Anh không về hoa lá cũng buồn lây”
Em mở cửa nhìn tôi như dại như ngây
Rồi òa khóc, ôm chằm tôi lặng lẽ
Tôi cúi xuống hôn đôi vành mi nhòa lệ
Suối tóc mây năm bảy cọng bạc màu
Tiếng phong linh gõ từng nhịp vườn sau
(Nghe như tiếng chuông giáo đường năm xưa
Sau giờ tan lễ)
Hôn rất chậm trên đôi môi vừa hé
Và nụ hồng vụt nở giữa trời xuân
Ngước mắt nhìn lên
Dòng dư lệ rưng rưng
Tôi chết đuối trong khung sầu sắc nhớ
Nắng bên hiên, nắng rất vàng, rực rỡ
Gió rì rào trên ngọn thông cao
Tim kề tim trong lồng ngực xôn xao
Lời thương nhớ bỗng thừa dư, bay biến
Gối đầu lên vai tôi
Thì thầm nói chuyện
Cho mồ hôi bốc hơi trong đêm tối mông mênh
Cho hơi thở điều hòa
Cho nhịp tim bớt chông chênh
Cho chăn chiếu có dịp phủ trên bờ vai run rẩy
Em thỏ thẻ bên tai
“Sợ cuộc sống bon chen đẩy đưa đưa đẩy
Cho em xa anh, em thắp thỏm đợi chờ”
Nghe chim hót rền vang ngoài vuông cửa sổ
Tôi hỏi đã mấy giờ
Em vội giấu chiếc đồng hồ báo thức
Rồi nằm dụi đầu trên khuôn ngực
Tiếp tục chuyện dài của Ngàn Lẻ Một Đêm
Với ước mong kéo thời khắc dài thêm
Cho Mùa Tình Nhân thênh thang như mộng
Tôi thương em trong ngày dài tháng rộng
Lủi thủi một mình riêng chốn rừng thông
Valentine 2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét