Chủ Nhật, 21 tháng 2, 2016

TA ĐỂ HỒN ĐAU TẬN CUỐI TRỜI - Thơ Đặng Hoàng Sơn



Quốc phá đau lòng bỏ nước đi 

Giày saut bỗng hóa cánh chim di 
Bay trong bão tố cuồng phong loạn 
Đoài đoạn sơn hà dạ khắc ghi.  

Nước mất nhà tan bỏ mẹ già 
Muôn đời lòng mẹ vẫn bao la 
Bỏ cha công khó cao như núi 
Bất hiếu con đành xin thứ tha.  

Vật đổi sao dời anh mất em 
Mùi hương tình ái mới vừa quen 
Đành cam dang dở sầu ly biệt 
Vàng đá ai xui chẳng vẹn nguyền. 

Thất thế sa cơ bỏ bạn bè 
Có người tuẫn tiết, kẻ cuồng mê 
Ta mang uất hận ra biển rộng  
Hẹn với trùng khơi sẽ trở về.  

Gần bốn mươi năm lạc xứ người 
Thời gian chồng chất hận nào nguôi
Tấm thân mòn mỏi đời vong quốc 
Ta để hồn đau tận cuối trời. 

Alfa Đặng Sơn Hà.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét