Thêm một mùa xuân, ngắn tuổi đời
Bàng hoàng hồi tưởng chuyện xa xôi
Ngày xưa hai đứa chung trường học
Ðâu biết ngày mai cách biệt rồi…
Có lần anh bảo nhỏ : Phan An
Mơ ước cùng em chuyện đá vàng
Nếu lỡ đời trai vì tổ quốc
Lấy ai thương xót phận hồng nhan !
Chiến cuộc mang chàng đi rất xa
Bão lòng cuồn cuộn giữa phong ba
Chữ yêu vội vã chưa trao gửi
Khi ngọn lửa tình…đã thiết tha …
Từ ngày chàng khóac áo chinh y
Biền biệt phương xa khuất nẻo về
Ðể kẻ phòng khuê đành lỗi hẹn
Sương mù giăng phủ khắp sơn khê
Hai ngỏ hai nhà đã cách xa
Trường xưa lối cũ cũng phôi pha
Và người xưa một chiều mưa đổ
Nạng gổ dìu anh tới cửa nhà …
Chỉ còn dư ảnh chút tình xưa
Lê kiếp thương binh, kiếp sống thừa
Gục mặt mà nghe lòng nuối tiếc
Thân tàn theo dõi bóng người xưa…
Rồi một ngày kia nơi viễn phương
Gặp nhau qua màn lệ rưng rưng
Ta còn gì để cho nhau nữa
Em góa bụa rồi… ta phế nhân
Ba mươi năm tình vẫn không phai
Cố nén vào tim tiếng thở dài
Hai mái đầu xưa giờ điểm bạc
Cuối đời thủ thỉ chuyện tương lai…
Trong mắt người xưa, giọt lệ rơi
Nghẹn ngào ôm hạnh phúc buông lơi
Vòng tay khơi dậy thần tiên cũ
Và bóng người xưa xiêu lạc đời…
Ngập ngừng anh bảo nhỏ : Phan An
Có muộn màng chi chữ đá vàng
Biết sống cho nhau, dù ngắn ngủi
Ân tình như vạn lý quan san …
nguyễn phan ngọc an
xuân Bính Thân 2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét