thể nào Người về cho em mùa Xuân
thành phố em tháng Giêng còn ngái ngủ
không thấy mai vàng chúm chím cười nụ
cùng môi em lạnh giá tháng cuối năm
*
thế nào Người về cho em cành mai
em nhớ quê hương với mưa phùn Tết
em nhớ Huế, nhớ SàiGòn diễm lệ
năm mươi năm lần đón Tết tha hương
*
thế nào Người về cho chiếc bánh chưng
Mẹ không còn để ngồi đêm gói bánh
nhớ đêm hăm chín ngồi canh nồi bánh
nghe kễ chuyện ma, sợ quá, ôm nhau
*
thế nào Người về cho em hạt dưa
đỏ như màu môi em tuổi mười sáu
vài chiếc bánh phu thê như anh dạm hỏi
thế trầu cau vì mình chưa đủ tuổi đời
*
thế nào Người về cho em tré, nem
hộp mức sen ngào, hay là mè xửng
tấm hàng lụa Mẹ Anh cho ngày sinh nhật
may áo chờ ngày Người qua rước dâu
*
nay tất cả chỉ còn là kỷ niệm
em xa Người- hai thứ tóc quyện nhau
khi gió lạ thổi từ bên kia biển
ôi nghe buồn đong đưa võng chiêm bao
*
vài hôm nữa sẽ bước qua năm mới
nhưng hiểu rằng Người không trở về đâu...
HUẾ CHỈ EM CHỜ
em đứng ngó, quê hương xa vời vợi
cổng Hoàng Thành một buổi sáng mùa Đông
nhớ theo nhau, chồng chất cả tâm hồn
ôi xứ Huế ảo huyền trăng Bến Ngự
*
em đứng ngó, thêm mùa Xuân lữ thứ
nửa đời rồi, mà Huế vẫn tang thương
nhớ Mậu Thân, nhờ Nội, nhớ gia đình
nay tản mạn, Hương ngược lên Kim Phụng
*
em đứng ngó, nhớ con đường hoa phượng
dấu in xưa Đồng Khánh gót hồng ngoan
áo trắng về như bươm bướm mùa Xuân
qua những nhịp cầu dài ngang giòng biếc
*
em đứng ngó, trong mắt nâu luyến tiếc
anh cũng xa, quê Nội trở buồn hiu
nắng buổi chiều nghiêng Long Thọ , liêu xiêu
lá me khóc ngày mưa bay Đập Đá
*
em đứng ngó, đường anh qua Vỹ Dạ
chiều học về, Đông Ba thách mây bay
nón bài thơ em che nửa bóng ngày
chờ anh đến yêu dung nhan Tôn Nữ
*
em đứng ngó, hoa muối hờn Thượng Tứ
thương ngô đồng, mê hoa sứ trổ bông
gió về đâu, thổi tóc em bềnh bồng
nhớ dữ rứa, nên hồn thâm thấm lạnh
*
em đứng ngó, chỗ mô rồi điệu hạnh
anh chừ xa, bên cạnh chỉ là mơ
răng lạ chưa, răng Huế chỉ em chờ
mô hiểu được bên tê, bờ cũng rứa...
đônghươngtônnữ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét