Thứ Ba, 9 tháng 2, 2016

PHƠI-PHỚI - Thơ THANH THANH



     Đạp nhẹ chân cho xe chạy chậm,
     Phổi phồng khoan-khoái khí ban mai.
     Trời không nóng, lạnh; trời âm-ấm;
     Tôi thấy lâng-lâng nhẹ cả người.
 
     Sớm nay, Xuân mới về theo gió,
     Dáng-dấp duyên-duyên những phút đầu
     (Thiên-hạ vô-tình từ vạn thuở
     Có cùng thông-cảm với tôi đâu!)
 
     Ngựa xe rộn-rịp qua muôn nẻo,
     Hình-ảnh cuồng quay, loạn dấu đường.
     Không hội mà tin ngầm mách-lẻo,
     Kéo về tụ-họp khách mười phương.
 
     Vớ-vẩn đôi môi nhoẻn nụ cười,
     Sớt chia cho họ nỗi lòng tôi.
     Chao! quen thân quá, chào không ngớt!
     – Bốn bể là nhà, bạn-hữu ơi!
 
    Hoa sống vườn ai nở ngập đường,
    Đóa thì lơi-lả, đóa đoan-trang.
    Có đàn em nhỏ – ngây-thơ quá –
    Trán đẹp xinh như những mái trường.
 
    Đất rộng, sông dài, trời cao xa,
    Lượng lòng tôi cũng rộng bao-la.
    Những người chỉ đáng cho khinh-ghét
    Cũng dễ thương như gái nõn-nà!
 
    Cuộc sống ai tô nét vẽ thuần,
    Tươi như hoa thắm buổi đầu xuân,
    Xinh như mộng-ảnh ngày xanh trẻ,
    Và thiết-tha như khúc nhạc hồng!
 
    Những ý tình xen những nỗi-niềm;
    Ước gì thâu-góp lại thành phim,
    Ghi trong ký-ức thời niên-thiếu
    Để những khi buồn chiếu lại xem

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét