Tóc tơ một thuở thơm hương,
Trong cơn sóng vỗ Vô thường buồn sao.
Một thời sông suối ngọt ngào,
Một thời hoa lá xôn xao đôi lòng.
Lên thuyền, rời bỏ bến sông.
Gió mây một cõi bềnh bồng chim di,
Ngây thơ khoác áo Vu quy,
Gió sương phủ cánh vàng quỳ nhạt phai.
Ngậm ngùi con nước miệt mài,
Mái chèo lạc bến, thuyền trôi xa vời.
Phố xưa, nhớ đứng, nhớ ngồi,
Lối xưa bụi đỏ xa xôi vẫn gần.
Ruổi rong, chưa buổi dừng chân,
Trăng sao, non nước, bần thần nhớ quên.
Hoa xưa, lối cũ, thương quen.
Trùng dương mờ mịt, rối ren cõi tình.
Dã Quỳ Bụi đỏ Tây Nguyên.
Ly hương mắt ngóng, rưng rưng đóa vàng
Phx. Hoài Hương.
Dã Quỳ Bụi Đỏ Ly Hương
Dã quỳ muôn thuở ngát hương
Trách cơn sóng đổ muôn phương tình buồn
Một thời tình đã vấn vương
Con thuyền bỏ bến, mộng thường vỡ tan.
Xin đừng trách kẻ sang ngang
Thuyền tình lỡ bến biết đàng nào trôi?
Ngày xưa em phụ tình tôi
Bây chừ tiếc nuối, xa rồi tình mơ
Trách ai quay mặt hững hờ
Dã Quỳ vẫn đợi người thơ năm nào
Phụ tình cất cánh bay cao
Bỏ tôi ở lại nghẹn ngào ước mơ
Tình ơi, tình chớ hững hờ
Rồi tương lai sẽ bơ vơ tình buồn.
ĐHSR.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét