NÍU ÁO THƠỪ thì cứ để thơ bayDăm câu lục bát mượn vay chốn nàyThơ về với cõi trời mâyMai ta níu áo thơ bay lên trờiTrần gian ngó xuống nửa vờiCũng đầy hoa bướm một thời mải mêRồi quên đắm đuối nguyệt thềTrăm năm khép lại theo về hư vôLặng thinh khoảng trống mơ hồChỉ còn để lại sóng xô giạt tìnhCòn đêm nghiêng ngả với tìnhCâu thơ khờ dại cũng hình như sayChân ai cuống quít chốn nàyBuộc chi một sợi tóc mây đa tìnhVói theo tiếng gọi dặm nghìnKiếp sau hỏi lại lòng mình đã yêuChưa gì bóng đã xế chiềuĐể thơ cuồng chữ ít nhiều đắm sayNhư ThươngBài họaHư Ảo Thơ
Ví rằng hư ảo thơ bay
Câu lục câu bát vẫn say hồn nầy
Thả tình theo gió theo mây
Nhân gian có mấy ai hay lẽ trời.
Tình rằng tình mãi chơi vơi
Lạc vùng biển ái một đời u mê
Nguyệt sầu chứng giám câu thề
Bỏ trôi theo sóng trở về hư vô.
Chỉ còn khoảnh khắc mơ hồ
Bên nhau là mộng ngu ngơ là tình
Cõi mơ như chuyện chúng mình
Dại khờ tay níu cuộc tình thơ say.
Còn đây tim nhớ hồn gầy
Sợi tơ buộc mãi sầu vây hỡi tình !
Trăm năm giấc mộng ba sinh
Phỉ nguyền lời ước yên bình dấu yêu.
Hoàng hôn dẫu muộn giấc chiều
Thơ ơi hư ảo vẫn nhiều đắm say !
Ngọc Quyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét