đâu đã ngủ mà anh gọi thức
trời bên ni còn rực vàng trăng
ngồi gõ phiếm vu hồi hư thực
để nghe dòng tâm thức trầm lăn
những nốt lặng nằm im chợt mở
nghe rõ từng nhịp thở bâng khuâng
từ háo hức của thời sách vở
đến bồi hồi tận thuở rời quê
anh có biết cả tình yêu nữa
rủ rê về đứng giữa sân khuya
nhắc mùa hạ ve sầu, phượng nở
với buồn vui trừ cộng nhân chia
có phải tuổi già thường mất ngủ
hay tại mình còn đủ bâng khuâng
ngoài song cửa hừng đông chớm nở
ừ ngủ thôi giấc muộn đêm tàn
mình ru mình lời hoa bâng khuâng!
Cao Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét