Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2015

ĐƯỜNG TRĂNG - Thơ Song Châu Diễm Ngọc Nhân




Tôi đáp chuyến bay đi thăm người bạn
Người bạn xa xôi cách nửa địa cầu
Chuyến bay đêm trăng, đường trăng dát bạc
Tôi thả hồn vào trong ánh trăng thâu

Ánh trăng bao la mênh mông vô tận
Nhuộm bạc bầu trời đen thẳm về đêm
Những nàng mây áo xiêm màu trăng mật
Tha thướt trong trăng, vạt áo bay mềm ...

Từng mảnh sáng như gương từ mặt đất
Đầy những trăng, loang loáng chạy theo tàu
Mặt biển, lòng sông, say trăng ngây ngất
Thấy tàu qua, đưa tín hiệu chào nhau

Đêm tuyệt diệu chỉ vài giờ ngắn ngủi
Rồi hừng đông thức dậy tiễn trăng đi
Tôi tiếc đêm trăng, sợ trăng hờn tủi
Thương quá trăng mà không thể làm gì ...

Thế mới biết những quyền uy tạo hóa
Những công trình, định luật của thời gian
Chỉ một phút mà đổi thay tất cả
Trăng đi qua, ai níu được trăng vàng !

Sự hiện hữu của con người cũng thế
Có rồi không chỉ một sát na thôi
Mà cõi đời đã quá nhiều dâu bể
Sao người thêm thống hận nữa cho người ?!

Sao chẳng ngộ đời chỉ là bến đợi
Đợi một hôm Thượng Đế gọi về nhà
Cả thân xác cũng thuộc về cát bụi
Thì đâu có gì thực sự riêng ta !

Đã ba năm hơn, hôm nay gặp bạn
Bạn đón tôi bằng đôn hậu tình người
Bao phiền toái bỗng xa mờ, phai nhạt  
Đường trăng này mới thực của ta thôi...


Song Châu Diễm Ngọc Nhân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét