Buổi sáng trời se lạnh
anh dậy sớm
ngồi viết vội mấy vần thơ
vừa chợt hiện ra
sau một đêm dài ngon giấc
Bỗng thấy hương thơm ngào ngạt
em vẫn trong áo ngủ
đem đến cho anh tách cà phê
ngun ngút nóng
hai đứa vai tựa má kề
cà phê chưa uống
đã nghe lòng rất ấm
Em choàng tay ôm vai anh
giọng nũng nịu
mắt mơ màng
“Anh đang làm thơ
về đất nước, quê hương
hay ơn cha, nghĩa mẹ?
về những năm tháng ngục tù
hay tình yêu đôi lứa?”
“Em ơi!
dù có viết
về đề tài gì đi nữa
thơ anh ít nhiều
cũng thấp thoáng
bóng hình em.”
Phạm Đức Nhì
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét