mở hết ra đi, rồi dẹp mộng
ta xin một phút thật an bình
đêm trắng tay vì khô chung mặn
chẳng biết ngày mai có bình minh
*
giữa ánh sầu riêng, trăng già tuổi
tất bật soi nhanh sợ lũ về
mây ào ạt gió đem mưa núi
rũ xuống trần gian sợi tỉnh, mê
*
ta đốt tâm tư vùng hệ lụy
chờ đến thành tro, rải biển đời
hái lửa tình buồn châm gíấc ngủ
chong đủ mùa Đông cho ấm môi
*
mở cửa đi cho lòng thao thức
khỏi gõ trầm tư trong chiêm bao
mai một vô tình tim vỏ tróc
ta lại quên từng lúc có nhau
*
quên luôn hạnh ngộ khuya tiền kiếp
quên ngực châu trần phi đạo thương
đường bay của cánh chim đơn chiếc
ngỡ gãy từ đêm chạm tử thần
đônghươngtônnữ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét