Thanh quỳnh lặng lẽ trổ thơ
Dưới
trăng ai đó ngẩn ngơ với tình
Ừ thì một cõi riêng
mình
Với hoa cỏ lạ trăm
nghìn sao khuya
Nghe như vạn nỗi cách chia
Về gần như thể lia
thia vợ chồng
Mùi
hương lan tỏa mênh mông
Quyện trong thương nhớ giữa dòng nhân gian
Khuya ơi đừng vội
trăng tàn
Để thanh quỳnh với
nguyệt vàng vầy duyên
Trăm năm đá tạc thề
nguyền
Hỡi người cõi thế
bên triền dốc mơ
Chút gì tựa một dòng
thơ
Một lòng trinh bạch
nhả tơ kiếp này
Bút nghiên mài mực đắm say
Vẽ hồn hoa trắng
ngất ngây cho đời
Tay ngà phóng bút
buông lơi
Tìm trong nhật
nguyệt cho vơi nỗi sầu
Đóa trăng nghiêng
ánh nhiệm mầu
Bên khung cửa nhỏ ví
câu đa tình
Như
Thương
(Tặng Người &
đêm Thanh Quỳnh nở)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét