Thứ Tư, 11 tháng 11, 2015

Thơ Mùa Thu - Phạm Thị Minh Hưng & Đặng Hoàng Sơn


"Trời buồn man mác chớm thu,
Lá vàng theo gió mịt mù tung bay."
*
Lá vàng rơi báo hiệu thu sang
Mình anh lặng ngắm bóng hôn hoàng
Ngậm ngùi nhìn lá khô xao xác
Thương tiếc cuộc tình ta dở dang.
*
Dang dở tình, anh nhặt lá vàng
Lìa cành, như tình đã ly tan
Cành trơ nhìn lá bay theo gió
Bỏ lại mình anh với nắng tàn.
*
Tàn nắng, chiều hiu hắt lá rơi
Gió cuốn bay đi tận cuối trời
Chốn cũ nhớ nhung hình bóng cũ
Sầu thu chất ngất, hồn lên khơi.
*
Khơi lên niềm nhớ, buồn chơi vơi
Chắt chiu kỷ niệm đã xa vời
Em hỡi! Có nghe lời anh gọi?
Hãy về cho tình cũ lên ngôi...


Đặng Hoàng Sơn

 


Chuyện Tình Lá Thu.

Chiếc lá xanh kia đã bạc màu,
Rừng thu, vàng đỏ lá chen nhau,
Phải chăng thu tới trên màu lá,
Lao xao, tàn úa, rụng về đâu.
*
Hôm nao mơn mởn lộc cành cao,
Đón xuân tươi thắm dưới nắng đào,
Hoa ngát hương lá xanh biêng biếc,
Trên cành, kìa lũ bướm xôn xao.
*
Mùa hè sang, nắng ấm hanh vàng,
Mơ say, lá tắm nắng vườn hoang,
Hoa rực rỡ, hương thơm tỏa ngát,
An nhiên, tình mộng dưới trăng ngàn.
*
Bất chợt cơn mưa đến lạnh lùng,
Vô tình, nhàu nát cánh hoa nhung,
Lá xót xa, âm thầm, chết lặng,
Giữ làm sao được - Đóa mong manh.
*
Trong đêm, hoa héo tàn, sương lạnh,
Lá u sầu, úa sắc, phai xanh,
Còn đâu tình mộng dưới trăng thanh,
Heo may về, lá bỗng lìa cành.
*
Tình mình có buồn như lá thu,
Thời thơ mộng ấy, tít xa mù,
Anh hỡi, thu về anh có nhớ,
Tìm trong lá úa dấu tình xưa.

Phạm Thị Minh Hưng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét