Thứ Ba, 24 tháng 11, 2015

Thơ Thanh Vân



Sám Hối

Tôi đi mãi bên bờ lề nhân thế
Cười làm quen và khóc chuyện chia phôi
Tình ra đi tôi thương nhớ bồi hồi
Tình trở lại tôi ơ thờ lạnh nhạt
Trong chung thủy tôi là người bội bạc
Nên suốt đời tôi vẫn cứ đơn côi
Yêu âm thầm và nhớ tiếc xa xôi
Buông ngày tháng vào lụn tàn vào nhớ hảo
Hiện tại, hôm qua, ngày nay, dĩ vãng
Thì yêu thương có mới mẻ bao giờ
Tôi với tình không có thuở ban sơ
Cũng không nốt phút giả từ vĩnh biệt
Lòng chỉ biết yêu điên cuồng tha thiết
Yêu âm thầm, vâng có thế mà thôi
Cho đến khi người ta đã xa rồi
Tôi chợt hiểu một mối tình vừa chết
Tình rảy chết, tim sầu nghe mỏi mệt
Dòng đời trôi ràn rụa nét thơ trinh
Vì đã quen khinh bạc chuyện ân tình
Giờ mới biết mộng mình khờ dại quá
Ôi tất cả những mối tình xa lạ
Chưa thành hình đã rã tự bào thai
Hảy cồn lên và nhỏ lệ u hoài
Cho tôi khóc những di hài duyên cũ.

Thanh Vân

Ngậm Ngùi

Chẳng nhớ nhung ai cũng ngậm ngùi
Như con tàu  lạc giữa xa khơi
Tiếc theo những bước chân xa lạ
Đã rũ nhau đi tận cuối trời
 
Họ về đâu nhỉ bước êm êm
Có lẽ hồn đau   vạn nổi niềm
Tôi muốn theo sau buồn với họ
Nghe sầu hoang dại khóc trong tim
 
Người về phương khác biết chi đâu
Tôi bỗng dưng đi rước lấy sầu
Đem hết tình thương dâng kẻ lạ
Muôn đời chẳng biết được lòng nhau
 
Tôi vẫn thầm đi giữa cuộc đời
Để hồn theo những bước xa xôi
Vu vơ chuốc lấy muôn sầu não
Chẳng nhớ riêng ai cũng ngậm ngùi

Thanh Vân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét