Nắng Tam Kỳ
Đẹp ngẩn ngơ cái nắng Tam Kỳ
Nhuộm vàng phố nhỏ chút tình si
Rợp bóng con đường hoa bò cạp
Ngày xưa qua đó tuổi xuân thì.
Hoa nở lung linh màu nắng mới
Em có về trên phố nắng trưa
Ngày đi mang cả mùa hạ nhớ
Rơi đầy trong gió sắc hương xưa.
Anh trở về đây mùa hoa mới
Chiêc lá vô tình rớt trên tay
Hàng sưa soi bóng bên dòng nước
Đâu dáng em gầy hương tóc bay.
Một cõi hoa vàng trong mắt nhau
Tam Kỳ màu nắng thuở chiêm bao
Áo trắng một thời em trôi mất
Qua sông Bàn Thạch sóng rưng sầu.
Giữa sài gòn đêm nghe tiếng mì gỏ
Giữa Sài Gòn đêm nghe tiếng mì gỏ
Chợt giật mình ta thành kẻ tha phương
Tiếng rao đêm giữa phố phường bề bộn
Biết ai nghe – riêng ta một nỗi buồn.
Tiếng gỏ tre dài theo con phố vắng
Chân bước đều theo nhịp gỏ song loan
Bàn chân nhỏ qua góc đường hiu quạnh
Ta cũng bùi ngùi kiếp sống ngổn ngang.
Giữa Sài Gòn đêm nghe tiếng mì gỏ
Em kể ta chuyện Đức Phổ quê nhà
Tin bão rớt chợt chùng lòng muốn khóc
Mấy năm chưa về xa lại càng xa.
Mưa đổ lạnh gió lùa thêm xao xác
Nhắc chuyện làng xa lắc nghĩ mà thương
Em mượn tiếng rao qua cầu sinh lộ
Ta mượn chén sầu hát khúc ly hương.
Nguyễn An Bình
(từ: sangtao)
BanVanNghe
BanVanNghe
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét